Giáo dân cố gắng hoà hợp Luân Lý và Tai TiếngPatricia CohenTin tức càng ngày càng lan rộng về vụ các linh mục Công Giáo thỏa mãn tính dục trên thân mình các chú giúp lễ, thì giáo dân lại còn giao động hơn khi nghe tin các hàng Giáo Phẩm cao cấp tìm cách che giấu bao che tội ác đó. Francis Schussler Fiorenza, giáo sư Thần Học ở trường Harvard nói rằng:"Thật là hoàn toàn vô trách nhiệm" Sau Cộng Ðồng Vatican II vào những năm đầu thập niên 60, các Giám Mục Hoa Kỳ đã cố gắng hoà hợp với văn hoá cận đại hơn. Bà Terese Lysaught, giáo sư Thần Học tại Ðại Học Dayton nói: "Thay vì coi việc lạm dụng tình dục với trẻ con là một tội trạng, thì các GM Hoa Kỳ lại cho đó là một thứ bệnh tật tâm thần, như tật uống rượu vậy. Họ lại còn được các nhà tâm lý trị liệu xác nhận là 'căn bệnh đó' sẽ chưã được. Và không được bỏ rơi người có bệnh phải chữa trị cho họ và cho họ tái nhập vào xã hội." Nhưng sau tai tiếng vào thập niên 80, chứng tỏ họ là những người không chưã nổi nưã, nhưng Giáo Hội Công Giáo Hoa Kỳ cứ nhắm mắt theo cái mô hình cũ là tâm lý trị liệu. Bill Cavanaugh, phụ tá giáo sư Thần Học tại ÐH St. Thomas ở St. Paul, nói là : "Giáo Hội đã dùng quá nhiều 'liều thuốc' tâm lý trị liệu, và cái mô hình chưã trị kia đã lỗi thời. Thay vì giải thể các linh mục phạm tội, họ nghĩ rằng cho những người đó 6 tháng trị liệu là có thể hoàn phục được." Tín lý của đạo Công Giáo là nhờ ơn Chúa thì bệnh gì cũng khỏi, vì vậy họ cứ bám lấy tìn lý mà thi hành. Lm. Richard John Neuhaus, Giám Ðốc Viện Tôn Giáo và Ðời Sống nói là :"Lòng tin vào ơn nghĩa của Chúa, cho thấy rằng nhiều người không nhận được trọn lành ơn nghĩa đó. Vì vậy một linh mục bị bắt quả tang ăn cắp tiền trong đền thánh mà ăn năn thì có thể tha thứ, và vẫn có thể tha thứ được khi linh mục đó tái phạm, nhưng cũng phải có biện pháp để làm sao ông ta không tái phạm hoài hoài chứ?" Ðối với người khác, việc tiếp tục để cho các linh mục đã phạm tội một lần có cơ hội để tái phạm là một việc không thể chấp nhận được. Eugene, Cựu Linh Mục nói rằng :"Các GM và HY đã hành xử như những Giám Ðốc hãng xưởng ngoài đời chứ không như những người lãnh đạo trong Hội Thánh. Họ giấu diếm bao che tội phạm, họ đe doạ những người tố cáo, họ dùng luật sư để dọa nạt nguyên cáo, để cố gắng giữ thể diện cho họ cới dụng ý che mờ những sự thật." Nhiều người còn nghĩ rằng Giáo Hội Công Giáo chỉ nghĩ đến Giáo Hội là cao hơn cả, chứ không còn nghĩ đến những thông điệp mà họ muốn rao truyền. Và mỗi lần như vậy là sẽ có sự suy đồi. Và một khi đã muốn bênh vực để giữ thể diện đến cùng thì họ làm bất cứ việc gì kể cả hy sinh con người giáo dân. Và họ còn muốn giữ thể diện cho cả giáo dân của họ, không muốn người ngoài thấy là linh mục có thể là một con người làm nên tội ác. Ðạo Công Giáo bỏ việc xưng tội tập thể công khai để dùng các giải tội cá nhân từ thế kỷ thứ 11. Ông Cavanaugh thấy việc bao che đó là một trở ngại trong Giáo Hội Công Giáo: nó là con dao hai lưỡi. Vì chỉ muốn bảo vệ danh dự của Giáo Hội nên đã không chịu truy tố các linh mục phạm lỗi của mình. Nhiều người kết luận việc làm của Hồng Y Law là vô luân vì biết linh mục của mình phạm tội liên tiếp trong 30 năm mà vẫn cho ông ta cơ hội làm hại các trẻ em trong Giáo Phận. |