Chương I.

1948 - Tai Nạn

Patrick Donahue (Ðoàn Hưng) là bạn thân của tôi từ rất lâu rồi. Chúng tôi chơi thân với nhau như hình với bóng từ thời Tiểu Học cho đến 3 năm trong trường Trung Học Jesuit. Hắn nhỏ người hơn tôi nhưng đến năm Trung Học đệ I Cấp thì hắn lớn cao như thổi. Người lớn thì cho là hắn dễ thương hơn lúc còn nhỏ bây giờ thì lại coi là hắn có duyên hơn. Lũ con gái lớn thì cho là hắn xinh trai với đầu cao, lông mi dài và mắt xanh dương. Bây giờ 17 tuổi hắn lại càng quyến rũ hơn.

Hai năm trước, hồi 15 tuổi khi thấy con gái thì hắn líu lưỡi và mắc cở, bây giờ thi đầu óc lúc nào hắn cũng nghĩ đến con gái, kể cả với cô em họ của tôi là Maureen Cunningham (Mỹ Liên).

Bây giờ ai cũng coi Ðoàn Hưng như Guy Madison, tài tử trong những phim chiếu trên TV hồi đó. Chả cần có giống Guy Madison hay không, hắn có tiếng cười vang làm mọi người phải cười theo và lối diễu cợt của hắn làm ai cũng phải chú ý trong bất cứ đám đông nào.

Sự thật thì Ðoàn Hưng học không giỏi bằng tôi đâu và cũng phải có tài lãnh đạo gì cả. Nhưng hắn có vẻ ngoan đạo hơn tôi. Nhiều khi đi cấm phòng, xem lễ hàng ngày và lần hạt liên miên, nhưng nhiều khi lại bỏ bẵng thích uống ruợu và ve gái.

Hôm đó một sáng thứ bẩy trong một ngày nóng nực tháng bẩy năm 1948, Ðoàn Hưng và tôi đang đi dạo nói chuyện về cô em họ Mỹ Liên của tôi, thì một cái xe Parckard mầu xám chạy vụt qua và lăn ngay xuống hố và nổ tung. Ðoàn Hưng nhanh trí và can đảm đã cứu sống những người trong xe, trong khi tôi thì đứng như trời trồng chả biết làm gì cả thế mà sau đó ai cũng khen tôi.

Tôi nhớ lại là lúc đó tôi đang đi xuống dốc để đến nhà thờ thì gặp Ðoàn Hưng đang đi lên dốc, nét mặt đẹp trai của hắn phảng phất sự bơ phờ sau một đêm vui chơi ở bãi biển. Hắn bằng lòng cùng tôi đi nhà thờ chắc có lẽ hắn nghĩ rằng, đi với tôi về nhà thì ba má tôi không thắc mắc là đêm hôm qua hắn ngủ ở đâu. Tôi cũng bực mình vì hắn nhưng cái vẻ tươi cười của hắn làm tôi khó giận được hắn.

Hắn nói:
- "Tao đâu có bậy bạ gì đâu, mầy. Tao vẫn còn rước lễ được mà."
- "Mầy có biết không, uống bia sau 12 giờ thì không còn chịu lễ được đâu." Tôi nghiêm nghị nói.
- "Chưa chi mà mầy đã phán như Ðức ông rồi." Ðoàn Hưng đập nhẹ vào lưng tôi và trêu tôi. "Thế nào người ta cũng thăng chức cho mầy làm Ðức Ông sau nầy."
- "Giám Mục chứ mầy, Có lẽ Hồng Y cũng không chừng"
- "Hồng Y Khánh Biên! Oai ghê nhỉ! Thế mầy phong tao làm gì? Làm hiệp sĩ nhé?". Hắn cười.
Nhựa đường đã bắt đầu nhao nhão, lại một ngày nóng chẩy mỡ nữa. Tôi nói thêm:
- "Và Mỹ Liên là bà đầm hiệp sĩ của mày, nghe cũng hay hay."
- "Bà Ðầm ác liệt lắm!". Ðoàn Hưng tấm tắc nói thêm. "Tao biết nàng là bà con của mày, nhưng nó mới là năm đầu của Trung Học nhưng môi nó thật nẩy lửa nhất ngoài bãi biển mấy biết không?"
- "Không phải bà con đâu, Cha chúng tao làm cùng một tổ hợp luật sư lâu rồi nên chúng tao gọi nhau là anh em họ thôi. Và đôi môi đó tao cũng có phần chứ!"
- "Rồi cũng có một ngày Khánh Biên ơi! Mày cũng sẽ chơi bời như tao ngoài bãi biển thôi"
Ý nghĩa đôi làn môi của Mỹ Liên dính vào đôi môi của tôi làm tôi thấy thinh thích. Tôi hỏi:
- "Còn Mỹ Liên đâu rồi mầy. Mệt quá không leo được dốc hả hay là làm sao?"
- "Marty Delaney chở tụi nó về bằng xe Parkard." Ðoàn Hưng nhún vai nói. "Còn tao, tao phải tập thể dục chứ cho mùa bóng rổ sắp tới chứ không có mầy lại giận tao."
- "Ðó la lợi cho học bổng của mầy chứ không phải của tao đâu." Tôi nhắc với nó như thế.
Thật ra Ðoàn Hưng đang cần học bổng để lên Ðại Học. Còn nhà tôi kể ra thì cũng khá giả tiền bạc đôi chút nên không phải lo. Chắc Ðoàn Hưng cảm thấy xã hội không công bằng. Và tôi cũng thấy là không công bằng khi nó có duyên hơn tôi gấp 10 lần.

Trước khi chúng tôi định tán gẫu nữa thì đã thấy cái xe Packard đang rồ máy phóng nước đại. Thằng Marty có lẽ chạy đến hơn 60 miles 1 giờ. Ðáng lẽ xe nó phải quẹo ra xa một chút nếu không có xe Buick mầu đỏ đang tiến tệi trước mặt nó. Thề là nó hoảng, bẻ tay lái quá mạnh lăn luôn xuống hố. Xe nó lăn tròn một vòng chổng 4 bánh lên trời. Ðoàn Hưng chạy đến nói với tôi:
- "Mau đến cứu tụi nó đang bị kẹt trong xe."
Còn tôi thì hình như hai châu bị dính liền xuống đường một lúc mới chạy theo Ðoàn Hưng đến gần cái xe. Trong xe người ta la oai oái, Ðoàn Hưng đến cậy cửa xe và nói:
- Khánh Biên, giúp tao một tay, mầy!

Chúng tôi kéo thằng Marty Delaney ra khỏi xe. Mặt nó nhầy nhụa máu. Con Sue Hanlon nằm bên cạnh nó, bất tỉnh, áo đầm bị rách toang, đôi chân hình như bị gẫy vì chéo vào nhau trông ghê quá. Tôi giúp kéo Marty ra ngoài trong khi Ðoàn Hưng bế nhỏ Sue ra một chỗ khác. Chúng tôi trở lại xe kéo hai đứa nữa là Joan Ryan và Joe Heeney ra khỏi ghế đằng sau thì vừa đúng lúc chiếc xe phát cháy.

Thùng xăng nổ lớn làm chúng tôi văng xuống hố luôn. Cái áo của Joan bắt lửa cháy và cô nàng vung tay lung tung beeng nhưng lửa đã bén cả vào tóc cháy một khoảng. Thằng Joe nằm cạnh đường. Trong một khoảnh khắc chúng tôi tưởng sẽ chết tất cả. Trong khi đó Ðoàn Hưng đẩy nhỏ Joan xuống đất lăn qua lăn lại để làm tắt ngọn lửa. Tôi cuống quýt tay chân chả biết làm gì thêm trong khi Ðoàn Hưng kéo hai thằng con trai ra xa chỗ lửa cháy. Ông bác sĩ Carwford người lái xe Buick cũng chạy đến bồng con nhỏ Sue đặt xuống mé cỏ và khám bệnh vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu.

Một lúc sau xe Cứu Thương của Sở Cảnh sát tới. Trung Úy Ted Smith và ông cha O'Rourke, cha sở hay say ruợu của làng chúng tôi cũng có mặt chỉ âm thầm lắc đầu. Ðoàn Hưng, quần áo tơi tả dính đầy bụi, lúc đó mới nói:

- "Nếu chúng tôi không tới kịp thời, thì bây giờ tụi nó đã tan xác".
- "Lũ này không một đứa nào đáng sống sót cả, uống ruợu cả đêm, rồi lái xe chạy 60 miles 1 giờ trên đường chỉ cho có cho phép 20 thôi. May mắn mà có mặt Khánh Biên ở đây." Trung Úy Smith nói. Ông cha xứ thêm vào:
- "Khánh Biên mầy đã cứu sinh mạng của tụi nó và cứu cả linh hồn tụi nó nữa. Nếu không có phép lành sau cùng, sau một buổi chơi bời ngoài bãi biển thế nào chúng cũng xuống ngay hỏa ngục thôi."
- "Sao cha biết!" Tôi hỏi lại. "Vả lại thằng Ðoàn Hưng nó mới là người có công cứu chúng nó chứ". Nói vậy xong tôi mới để ý là Mỹ Liên không cùng đi xe bị nạn nầy.

Hình như không ai để ý đến lời tôi phân vua cả. Tôi thấy mặt Ðoàn Hưng cau lại. Trung Úy Smith nói thêm:
- "Hai đứa con gái có vẻ bị thương nặng không biết có sống được không? Nếu được, đó là ơn của mầy đó Khánh Biên ơi!

Tôi lững thững về nhà, rửa mặt mũi và lên giường nghỉ. Mẹ tôi gọi tôi dậy ăn cơm tối và nói:
- "Tụi nó không sao đâu, yên chí! Chỉ lo cho con nhỏ Hanlon chắc sẽ tàn tật suốt đời."

Ðoàn Hưng trở lại nhà nghỉ hè của chúng tôi vào tuần cuối của tháng 8, sau khi vụ tai nạn đã dần dần bị quên lãng. Một buổi chiều chúng tôi chơi softball với một đội học sinh khác, Ðoàn Hưng đã làm thua trận banh đó. Tôi giận hắn vì hắn chả chú ý gì cả, nhưng không giận hắn được lâu vì tinh hắn dễ dãi hay dỡn. Sau bữa tồi hắn hỏi mượn nhà tôi cái xe Studebaker để đi lòng vòng xuống phố. Nhưng tôi thì biết rõ hắn là muốn dẫn Mỹ Liên di chơi. Bà mẹ Mỹ Liên thì tin tưởng lắm vì thấy Ðoàn Hưng là con trai của ông hốt rác cũng dễ thương. Tôi đưa chìa khóa cho hắn. Hắn rủ tôi đi chơi luôn thể và nói sẽ có Mỹ Liên và cả Ái Loan nữa. Tôi từ chối lời mời của hắn để ở nhà. Tôi được Mỹ Liên và Ðoàn Hưng gán cho Ái Loan một cách bất đắc dĩ.

Ông nội tôi và ông nội Mỹ Liên mua nhiều thửa đất trên đồi gần ngay sau cái hồ sau thế chiến thứ nhất, thích cái êm đềm tĩnh mịch dọc theo bờ biển. Trong những năm kinh tế xuống dốc ba tôi đã định bán đi một ít đất. Nhưng sau cùng trước ngày ba tôi vào Quân Ðội, thì ông Tom Cunningham, ba của Mỹ Liên nói rằng tổ hợp luật sư vẫn còn tiền để lo cho gia đình chúng tôi khi ông tái ngũ. Sau 4 năm ba tôi trở về với một ngực đầy huy chương và với lon đại tá, nhưng tổ hợp luật sư hình như làm ăn lụn bại vì Ông Cunningham chỉ lo cưng chiều cô cái cưng của ông là Mỹ Liên mà thôi. Ba tôi, biệt danh "Ông Ðại Tá", lao mình vào làm việc để dựng lại sự nghiệp ở Cassino và Bastogne.

Ba năm sau, ba tôi mang lại kết quả tài chánh mà không ai ngờ. Gia đình Cunningham cũng khấm khá lên. Ba tôi tính chuyện xây một hồ tắm bên cạnh hồ và mua một căn nhà nghỉ mát ở Florida. Những năm đó ở Chicago rất phồn thịnh. Hai gia đình Brennan và Cunningham kể như phất lên và thuộc vào loại giầu có, còn ba của Ðoàn Hưng vẫn là người bốc rác, và ba của Ái Loan cũng vẫn chỉ là một cảnh sát viên nghèo.

Tôi nhìn cảnh hồ đổi mầu đỏ thẫm trong hoàng hôn, xa xa những chiếc canô đang từ từ lướt sóng, nhiều mảnh thuyền buồn đủ mầu sắc hiện lên, xe cộ ra vào bãi chung quanh hồ tấp nập. Tôi lo âu cho tương lai của Ðoàn Hưng nhiều vì nếu chúng tôi không thắng giải vô địch bóng rổ năm nay thì Ðoàn Hưng khó mà có học bổng đi trường Notre Dame lắm. Nếu hắn cứ mải mê theo gái trong suốt mùa hè này thì thật là công toi. Ba tôi tìm đến ngả mình trên cái ghế bên cạnh tôi. Ông ta vui vẻ hẳn ra từ ngày giải ngũ, bà má tôi đẹp ra, các anh em tôi đứa nào cũng lớn khôn và riêng tôi đã vào tuổi 14 dậy thì, thích tính toán, với mái tóc hung đỏ, mắt mầu xanh lá cây nhất là vừa thố lộ với ba tôi là tôi muốn làm linh mục. Ba tôi thấy tôi trầm ngâm mới nói:
- "Ba thấy con lúc nào cũng muốn thắng mọi trận banh phải không còn còn khổ sở lúc thua hơn thằng Ðoàn Hưng nữa."

Ngay lúc đó thì Ðoàn Hưng lái xe về, ngồi trên với nó là bé Mỹ Liên, xinh xắn. Tôi chui vào ngăn dưới cùng với Ái Loan trông thật ngây thơ với tóc cột bườm ngựa như cô gái lớp ba tiểu học. Ðoàn Hưng lái xe rất cẩn thận thì bị bé Mỹ Liên chọc là xe của tôi chứ đâu có phải xe của Ðoàn Hưng mà sợ vậy. Tôi bồi thêm:
- "Lo gì mầy, xe tao có bao hiểm 2 chiều mà mầy. Bố con nhỏ Mỹ Liên chắc sẽ chạy tội giết người cho mầy can chi. Ông cha xứ nếu còn tỉnh ruợu sẽ đến làm phép cho chúng mình và chúng mình có thể vào nhà thương chơi bài với con nhỏ Sue Hanlon."
- "Anh Khánh Biên đáng lẽ phải vào chủng viện 3 năm trước mới đúng, trong đó tha hồ mà giữ luật 10 điều răn." Nhỏ Mỹ Liên chen vào chọc tôi. Tôi trả lời:
- "Và tao khỏi phải lo lắng khổ sở cho lũ trẻ mà cha của chúng lúc nào cũng tưởng là lành thánh lắm."

Ðoàn Hưng lái chúng tôi đến tiệm kem "Sugar Bowl". Ai nấy đều ngẩng đầu lên xem và tấm tắc khen Mỹ Liên. Mỹ Liên xinh xắn vẻ mặt đẹp như một người mẫu, tóc dài và đen lánh. Nàng là hình ảnh lý tưởng của một thiếu nữ dậy thì mà một số đàn ông con trai đều mơ ước. Mỹ Liên chen vào chỗ để ngồi giữa tôi và Ðoàn Hưng. Nàng cọ đùi vào tôi rồi hỏi:
- "Này Khánh Biên, bao giờ tụi này tới nhà bồ được đây, nghe nói có cái hồ bơi đẹp lắm mà."
- "Này lại định đến để khoe bộ áo tắm hở hang hả?" Tôi trả lời.
- "Tôi biết rồi khi tôi mắc áo tắm vào bồ cũng dán mắt vào nhìn chứ gì? Bồ sắp đi tu làm linh mục mà hình như bồ ngó kỹ hơn ai hết phải không? Mỹ Liên kê tủ đứng vào miệng tôi như vậy đó.

Bài "It Might as Well Be As Spring" được trổ lên. Mỹ Liên rủ Ðoàn Hưng ra sàn nhầy. Tôi xem họ nhẩy thật là đẹp đôi, trai tài gái sắc. Ái Loan quay sang tôi hỏi là trận banh softball vừa qua tại sao tôi lại lo lắng quá vậy trong khi Ðoàn Hưng thì mặc kệ và có vẻ tôi lo lắng cho hắn quá mức. Tôi nói:
- "Này Ái Loan này cô lớn lên một chút là nguy hiểm đấy ." Tôi chăm chú ngó lúc nàng đang uống chocolat. Nàng hỏi:
- "Lúc em uống có gì lạ không mà anh nhìn dữ vậy? Mỹ Liên nói là một năm anh chỉ tỏ ra tử tế có hai lần thôi, tại sao vậy.
- "Ðúng rồi, đây sắp là lần thứ hai đó." Tôi vừa nói vừa dơ tay ra tìm nắm tay Ái Loan. Nhưng nàng giụt tay lại như chạm phải điện, nàng nói nhanh:
- "Rất may mắn mà anh và cái miệng lưỡi anh sắp vào chủng viện, không thì chết người ta mất."

May quá lúc đó Tim Curran từ đâu chạy vào, cứu chúng tôi vì khỏi phải đấu khẩu thêm. Tim chào tôi và dơ tay lên xoa đầu Ái Loan. Ái Loan hỏi Tim:
- Ề, dạo này có trò gì lạ không?
- Ðang định tổ chức mọt cái gì vui nhộn cho tháng 10. Chưa nói cho mấy bồ biết trước được nhưng đừng có ngạc nhiên khi ông già Honnikar vào cửa hàng mà thấy mọi sự đổi khác rồi". Ái Loan chêm thêm:
- "Hay là gia đình McGinity về nhà thấy đồ đạc phòng ăn đã được dọn ra phòng khách và ngược lại".

Tim nói là phải về vì còn rất nhiều chai bia không thể uổng phí được. Ái Loan nói:
- Hắn là tử tế nhất!
- Hãy coi chừng hắn nuống nhiều bia quá!

Sáng hôm sau tôi dọn bữa ăn sáng thì mẹ tôi hỏi:
- Có phải con bé Ái Loan ở trên xe với con tối hôm qua không?
- Ồ chả có gì giấu được Mẹ cả!
- Ðúng rồi, nhưng mà con bé xinh đấy chứ nhỉ?
- Ồ con chả để ý gì cả?
- Thế con phải quan sát kỹ hơn chứ
- Con giống bố có lẽ không thích những người đàn bà nhỏ con
- Ba con hả, ông chỉ thích ngắm đàn bà mặc áo tắm thôi.
- Con thì chưa thấy Ái Loan mặc áo tắm nhưng nếu nó có mặc cũng không đến nỗi làm con lên máu đâu.
- Mẹ cảm thấy lo âu cho Ái Loan. Mẹ nó bắt nó ở nhà làm đầy tớ hầu hạ mấy em nó làm như nó là nguyên nhân chính cho gia đình đông con này. Lớn lên nó sẽ lấy chồng và sẽ trở thành một người vợ buồn chán và phải làm những công việc không có ý nghĩa.
- Ái Loan bị bệnh tháng trước. Mỹ Liên thì cho là quá lao lực trong khi bác sĩ thì cho là suy yếu thần kinh. Nhưng không sao đừng lo cho nó, nó lớn lên sẽ thông minh lắm.
- Con chỉ để ý đến sự thông minh của nó mà chả để ý gì đến con người nó cả. Con đi tu là đúng rồi.
Chúng tôi cùng cười. Mẹ tôi hỏi:
- Tuổi trẻ bây giờ muốn những gì?
- Chúng con muốn những dị biệt, khác đời. Ðoàn Hưng thì muốn nổi tiếng và có quyền bính. Mỹ Liên thì muốn trở thành họa sĩ, nhưng nó cũng muốn dính vào chính trị. Còn Ái Loan - thật tình con không biết nó nghĩ gì trong đầu - nhưng nó muốn viết văn và có gia đình. Chúng nó thật là vô tội. Còn con hả - Con chỉ muốn làm Linh Mục.