Chương IITuổi Trẻ Say MêÐoàn Hưng lo sợ. Cổ nó khô, hai tay toát mồ hôi. Càng vào sâu trong rừng rậm tâm trí hắn càng rối tung. Nàng đi trước hắn, quay qua quay lại né tránh những cành cây vướng vào váy. Nàng không ngó lại Ðoàn Hưng mà vẫn lầm lũi đi. Ðến một khoảng trống nàng ngừng lại chờ hắn nở một nụ cười mời mọc:- "Chỗ này là một căn nhà nghỉ mùa hè là chỗ mà ông bà em hay đến để uống trà và nước chanh. Ông "đại tá" đã sơn sửa lại khi ông dọn dẹp sạch lại cái ao." Hắn theo nàng vào trong căn nhà nhỏ hình bát giác hãy còn mùi sơn. Nàng quay lại nhìn hắn. Hắn kéo nàng vào lòng đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi nàng. Nàng dựa người vào hắn và nghiêng đầu ra 1 tí. Nàng cười và nói: - "Không tệ lắm, không tệ lắm, Em thích kiểu anh hôn." Hắn lại hôn nàng nữa, lần này say đam hơn. Hai đôi môi tìm nhau mơn trớn. Nàng kể như chả còn chống cự gì nữa. Hắn kéo đè nàng xuống sàn gỗ, hai tay rờ vào dưới váy, bò lên đùi. Hắn rờ từ từ nhưng mặt mũi đã nóng bừng. Hắn mơn trớn và sờ bóp. Nàng rên rỉ vì sung sướng. Hắn lột quần nàng ra. Nàng nằm yên bất động và thở mạnh. Nàng giả bộ chống cự rồi xuôi tay kể như là trao cái trinh ngàn vàng cho hắn. Tự nhiên hắn ngừng lại có lẽ vì sợ hãi và quay đi. Hắn nói: - "Thôi chúng ta đi kiếm Khánh Biên và Ái Loan đi." - "Ðúng rồi đừng làm chúng nó đợi." Nàng vội vàng mặc quần và cùng Ðoàn Hưng ra khỏi căn nhà . Ðoàn Hưng nghĩ là không biết tiến tới nữa thì sẽ ra sao? Hắn muốn lên tiếng xin lỗi Mỹ Liên. Nàng thì làm như chẳng để ý gì cả. Ðoàn Hưng nói: - Chắc chúng ta phải thử lần nữa xem sao nhé, trò chơi này cũng hay đấy. Tôi hỏi Ái Loan: - Em nói cái gì? - Chúng mình không bắt chước tụi nó chứ? - Bắt chước cái gì? - Ồ thì mọi thứ chỉ trừ mục chót thôi - Ðúng rồi chắc mình cũng chơi không hoàn toàn đâu! Thế em có muốn không? - Không! Thế anh thì sao? - Chắc chắn là không nhất là đối con gái mới ra khỏi nôi như em. Ðây là lần đầu tôi nhìn thấy cái ao từ khi ba tôi sửa sang làm sạch sẽ lại. Chiều dài của nó khoảng 35 mét, nằm trên một cái giòng suối mà nước từ từ chảy vào cái hồ lớn. Hai bên bờ có nhiều rặng liễu mọc chung quanh rất thơ mộng. Nước trong mát và cũng đủ sâu để chúng tôi có thể nhẩy từ trên bờ xuống và bơi. Ái Loan ngồi cạnh tôi nói trước: - Ðẹp quá, rất uổng là chúng ta không mặc quần áo tắm. - Ðâu cần áo tắm mới bơi được. Nói xong tôi sờ vào cổ áo của Ái Loan mở nút đầu tiên. Rồi mở đến cái nút thứ hai, rổi mở luôn cả cái xú chiêng. Ái Loan ngồi yên để tôi tự do. Mẹ tôi nói đúng, ngực nàng tròn chĩnh trắng phau. Nàng chỉ thở mạnh khi tôi luồn xuống kéo quần lót của nàng ra. Nhưng tự nhiên tôi không thấy một cái gì thèm khát cả. Nàng rút tay khỏi tay tôi, đem thu dọn đống quần áo của nàng lại một chỗ. Rồi nàng bắt đầu cởi áo của tôi ra, rồi cởi cả quần tôi nữa. Chúng tôi đứng bên nhau trần như nhộng trong một lúc lâu. Sau đó tôi kéo nàng xuống ao bơi một vòng, chơi dỡn với nhau một cách rất ngây thơ. Bơi một vòng chúng tôi leo lên bờ, ngồi cạnh nhau mỗi đứa một ý nghĩ trong đầu và không rờ mó gì nhau cả. Sau cùng tôi phá tan sự im lặng: - Thôi chúng ta nên trở lại. Chắc Mỹ Liên cũng dùng chúng ta như một cái cớ để chạy thoát thằng Ðoàn Hưng. Nàng cười và đưa cho tôi đống quần áo. Ðây là lần đầu tiên tôi nhận thấy nụ cười nàng rất đẹp. Sau khi chúng tôi mặc quần áo xong được một lúc thì Mỹ Liên đến hỏi chúng tôi làm gì. Tôi nói: - Nói chuyện về Chúa, sách vở và nhiều chuyện khác. Thêm 4 lần trong tháng Tám oi bức, chúng tôi đều đến chỗ cái ao này để bơi lội trần truồng tránh cái nóng bức. Lần sau cùng chúng tôi chui vào rừng ôm ấp nhau nhưng chẳng có chuyện gì xẩy ra cả. Trong đêm Chúa Nhật của tuần lễ Lao Ðộng đầu tháng Chín chúng tôi làm lửa trại, bàn ghế, giấy báo, bất cái gì có thể đốt được đều có thể dùng để làm lửa trại trong công viên bên cạnh hồ. Tim Curran và Ðoàn Hưng làm huyên náo đêm lửa trại, hát hỏng vang dậy. Mỹ Liên lúc nào cũng quấn lấy Ðoàn Hưng làm như thể Ðoàn Hưng sắp phải nhập ngũ không bằng. Tôi và Ái Loan đứng riêng ra một chỗ. Tôi đang suy tư thì Ái Loan lên tiếng:
- Lửa trại làm anh nhớ đến vụ tai nạn cháy xe phải không? Có gì đâu mà buồn, anh cứu sống tụi nó mà. |