|
Chương III
1949 - Năm Cuối Trung Học
Mỹ Liên rót cho tôi một ly đầy champagne hơi âm ấm. Tối nay mới 15 tuổi mà trông nàng như đã 30, vui vẻ rộn ràng như bọt của ruợu vang. Nàng nói:
- Chúng ta mừng năm 1949 nào Anh Khánh Biên
Bên ngoài sấm sét đã nổi dậy và trời đã chuyển mưa hắt vào cửa sổ. Tôi trả lời:
- Và cũng mừng cho Harry Truman trong nhiệm kỳ 2 và không còn bao vây Bá Linh nữa
- Ồ! Việc gì mà nghiêm trang dữ vậy. Chúng ta hãy uống để xem Anh muốn ước gì trong năm mới: Ðoạt giải vô địch bóng rổ thành phố và năm đầu vào chủng viện tốt đẹp nhé
Tôi nhấm nháp ly ruợu và nàng đã ực hết gần nửa ly. Ba má tôi đang muốn mua nhà nghỉ mát ở Florida nhưng vào phút chót lại thuê một căn nhà ở gần hồ. Họ đã đi dự tiệc tất niên ở một khách sạn để cho tôi ở nhà một mình trông tụi con nít và Mỹ Liên. Những đứa nhỏ thì nghe lời còn con em tôi Mary Ann mới 14 tuổi thì đòi thức đến 11 giờ 30. Rồi về sau buồn ngủ quá đã rón rén vào phòng ngủ. Nó chỉ thua Mỹ Liên có 1 năm rưỡi nhưng e chừng đi sau cả chục tuổi. Mỹ Liên và tôi có cả một gian nhà rộng lớn. Khi đồng hồ điểm 12 tiếng thì chúng tôi đã mở chai ruợu champagne mà Mỹ Liên đã giấu diếm đem vào nhà từ trước. Tôi nâng ly nói:
- Mỹ Liên ơi! Nào chúc cô năm mới muốn gì được nấy nhé. À mà tại sao lại lấy hết ruợu của tôi?
- Ồ anh chủng sinh mà cũng thích uống ruợu thần của em hả. À mà thôi chúng ta hãy uống mừng cho tụi bạn. Cho Ðoàn Hưng được học bổng Notre Dame và tìm được một cuộc làm tình đầu tiên
- Nè Mỹ Liên sao ăn nói kỳ thế!
- Kỳ cái gì Ðoàn Hưng thì cũng như mọi lực sĩ khác thôi, nó luôn luôn phải chứng tỏ hắn là một người đàn ông. Thôi thì em bỏ vụ thứ hai đi vậy chỉ muốn chúc hắn được học bổng và đoạt giải vô địch bóng rổ thành phố.
Tôi nhoài người sang cụng ly với Mỹ Liên và hôn nàng một cái. Mỹ Liên reo lên:
- Ồ khá lắm! hôn như vậy cũng không đến nỗi tệ đối với một chàng giữ trẻ. Ngồi xuống đi em đi lấy mấy cái bánh mặn và bỏ dĩa nhạc vào máy hát.
Tôi nghe lời ngồi xuống. Buổi giao thừa cuối cùng trước khi vào chủng viện, ở nhà một mình trong ánh đèn cầy với một đứa con gái xinh đẹp và ruợu champagne đã làm cho đầu tôi quay mòng mòng. Mỹ Liên hỏi:
- Liệu năm nay có giật giải thành phố được không Khánh Biên? - Nàng vừa hỏi vừa đem bánh mặn đến để trước mặt tôi và ngồi xuống ghế bành dài bên cạnh tôi.
- Tùy theo thằng Ðoàn Hưng chơi hay hay dở. Nếu nó chơi hay thì khó ai thắng được mình còn nó chơi dở thì đội của Anh cũng chỉ bình thường thôi. Ðội Sư Tử cũng đáng ngại nhưng lần trước đội mình hạ tụi nó sát ván. Nếu Ðoàn Hưng được khoảng 20 điểm thì mình sơi tái tụi nó dễ dàng thôi.
- Ðoàn Hưng dễ thương đấy nhỉ! Nó chơi banh nhưng nhiều khi lại sợ làm phiền lòng người ta. - Nàng dựa đầu vào vai tôi và thở dài - Nhưng khi nào em ở bên Anh thì em bắt đầu như có trách nhiệm với người khác giống như anh vậy Khánh Biên ơi! Hãy uống để nhớ đến Ái Loan luôn nữa nhé...À mà này Anh uống hết champagne của em rồi còn gì nữa.
- Ðừng nói bậy nào, Anh uống một ly thì em đã hết hai ly rồi sao mà không hết.
- Ô thôi ông anh ơi! Anh lại đếm mỗi lần em uống hả? Nhưng không sao em còn một chai nữa giấu từ hôm qua cơ, nhưng coi kìa trông Anh say mèm rồi. - Rồi nàng vào bếp vác ra một chai mới toanh - Tôi nói:
- Chúng ta uống mừng cho Ái Loan nhé. Nào em muốn chúc Ái Loan cái gì nào?
- Ồ Ái Loan hả, em muốn cho nó thoát được khỏi cái gia đình nó. Nó ở đó chỉ bị lợi dụng thôi. Nó còn muốn làm văn sĩ nữa đo Anh biết không? - Tôi hơi ngài ngại:
- Như vậy có quá mức của nó không?
Mỹ Liên có vẻ bằng lòng câu nói của tôi. Nàng sán lại gần và hôn tôi. Một nụ hôn nồng cháy và như mời mọc. Nàng nói:
- Này Khánh Biên em không muốn mồi chài dụ dỗ anh bỏ nhà tu đâu. Hôm nay là giao thừa và em muốn được yêu thương.
Tôi luồn tay vào trong áo của Mỹ Liên và rờ rốn nàng. Nàng thở mạnh khi tôi khi tôi sờ lên nịt vú của nàng. Tự nhiên tôi nghĩ đến ngực của Ái Loan và tôi ngừng lại. Tôi sửa lại áo Mỹ Liên cho đàng hoàng. Mỹ Liên nói nhỏ:
- Hình như Anh hơi nghiêm trang trong vai trò giữ trẻ đấy nhé. Em không ngờ Anh hôn cũng giỏi đấy chứ.
Hãy còn hơn nửa chai champagne, nàng rót đầy vào ly của nàng rồi với tay định rót cho tôi nhưng tôi lấy bàn tay che lại làm nàng hơi thất vọng. Nàng lui ra xa về phía đầu ghế đàng xa:
- Này em hỏi nhé! Chứ em đâu có muốn tranh giành với Chúa đâu? Nhưng phải nói với em tại sao Anh lại muốn đi tu giam mình vào bốn bức tường suốt đời không gặp ai cả? Làm như vậy có uổng phí cuộc đời không? - Cây đèn cầy thứ hai cũng sắp tàn dần. Căn phòng tối hẳn đi.
- Ðâu có phải là hết giao thiệp với mọi người. Các linh mục trong nhà xứ luôn luôn sát cánh với chúng ta trong những lúc quan trọng nhất của cuộc đời. Cha Conroy ngày nào mà chả đi vào khu vực của chúng ta. Cha hiểu mọi người và hiểu cả những khó khăn vấn nạn của chúng ta nữa. Khi chúng ta cần thì đến gặp ông ta và cũng có khi ông ta đến tìm để đá vào... đít chúng ta nữa. - Mỹ Liên cười ngặt nghẽo - Tôi tiếp:
- Họ là một phần của Giáo Hội mà. Họ nhiều tiền lắm thế nào người công giáo cũng thay đổi và Giáo Hội cũng phải thay đổi để đáp ứng với họ. Nhiều người đã di chuyển từ bỏ xóm láng của chúng ta đi ra ngoại ô. Bây giờ là lúc thích thú nhất để làm linh mục đó. - Giọng tôi nhừa nhựa có lẽ vì uống hơi nhiều ruợu làm sự giải nghĩa của tôi càng thêm tối tăm khó hiểu thêm. - Anh không biết anh nói có đúng không Mỹ Liên?
- Có lẽ đúng nhiều với Chúa, nhưng với em thì chả đúng gì cả. Khánh Biên ơi! Anh sinh ra để làm linh mục. Em hy vọng anh còn đó khi em cần giúp đỡ và hy vọng khi anh làm Cha anh cũng sẽ hiền lành như bây giờ.
Chúng tôi ngồi trầm ngâm với nhiều ý nghĩ rối ren như bị pha ruợu. Cây đèn cầy sau cùng đã tắt ngúm. Mỹ Liên đã quay ra ngủ, dựa đầu vào thành ghế. Trông nàng lại vẫn là cô gái ngây thơ chỉ già hơn Mary Ann một ít năm thôi. Tôi đổ champagne còn thừa xuống chậu rửa chén và liệng 2 vỏ chai vôø thùng rác đằng sau nhà. Mưa rơi nhè nhẹ, không khí ẩm thấp và tôi ngửi thấy mùi hoa tươi. Tôi mở cửa phòng khách để cho mùi ruợu champagne và thuốc lá thoát ra ngoài. Tôi đổå tàn thuốc xuống cầu tiêu và giật nước. Ðáng lẽ nàng chưa được hút thuốc. Tôi tắt máy hát.
Tôi định đánh thức Mỹ Liên dậy nhưng thấy nàng ngủ ngon quá, tôi bèn bế nàng lên đưa vào phòng để cho nàng ngủ chung với Mary Ann. Mary Ann ngủ như chết. Tôi bế Mỹ Liên vào đặt lên giường, cởi đôi giầy của nàng ra và kéo tấm khăn che trên người nàng. Tôi hôn nhẹ lên trán nàng và rón rén bước ra. Tôi đi về phòng riêng của tôi. Ði qua các phòng kia thì thấy các em tôi Mike và Joe đều đang ngủ say.
Buổi sáng tôi thức dậy đầu nặng như búa bổ và nghĩ là không biết phải xưng tội như thế nào. Mẹ tôi hỏi:
- Khánh Biên con có sao không? Hình như Mỹ Liên bị đau bụng.
- Con không sao hết. Mẹ nghĩ là con làm gì với Mỹ Liên hôm qua mà hôm nay bị lây hả?.
- Không, Mẹ đâu có nghĩ vậy
Trái banh của Ðoàn Hưng tung lên bay về phía cái rổ, lượn một vòng quay riềm rồi tuột ra ngoài. Tên Willewski trung phong cao lớn của đội Sư Tử, nhẩy lên bắt được trái banh, chuyền banh cho tên hậu vệ. Tôi chạy trở lại phần sân nhà. Hai đứa chọi một. Tôi định chặn phía giữa thì hắn chuyền banh cho thằng trung phong thẩy vào rổ, và tụi tôi bị dẫn trước 14 điểm. Tôi ra hiệu với trọng tài xin "time-out" ngưng đấu.
Tôi gần như muốn nôn mửa. Ðôi chân nặng nề không muốn lê, ngực đau cổ họng ran rát. Ông bầu không nói gì cả. Ông ta chả bao giờ nói đến chúng tôi mỗi khi chúng tôi thua đậm cả. Kỳ này chúng tôi đang thua đậm vì đội Sư Tử chơi hay quá lại thêm có mấy tên phòng hờ giúp sức nữa. Chúng tôi thắng đội Sư Tử này hồi lễ Giáng Sinh vì thằng Ðoàn Hưng được 28 điểm. Bây giờ đã quá nửa hiệp thứ hai mà nó mới được có 6 điểm thôi. Ðám khán giả đối phương hò reo chọc hắn mỗi lần hắn có banh. Chúng xúi hắn liệng banh vào rổ đi. Chết cha, cả mùa banh bây giờ kể như vứt đi hết xôi hỏng bỏng không. Thằng Ðoàn Hưng làm sao vậy. Khi nó chơi hay nó có thể thẩy 12 trái vào một lúc. Nhưng khi nó bết bát... Nó nói với tôi:
- Khánh Biên ơi! tao chả hiểu làm sao cả, liệng banh cứ ra ngoài hoài.
Cả tuần qua báo chí Chicago ca tụng hắn, phỏng vấn hắn, nói về học bổng Notre Dame, ông bầu từ Notre Dame cũng có mặt để xem mà hắn chơi cà chớn quá. Nếu như tôi, một cầu thủ hậu vệ chơi tệ thì chả một ai để ý cả, có lẽ chỉ ông bầu bên kia để ý thôi. Còn hắn mà chơi tệ thì thôi cả cầu trường đều biết. Tôi vỗ lưng hắn an ủi:
- Không lo mầy, mình bắt kịp lại mấy hồi. Cứ để chúng dẫn đầu đi về sau mình quật ngược lại mới hay chứ. Nếu tụi nó cho 2 thằng giữ thằng Ðoàn Hưng thì Tim mầy nhẩy vô tao giao banh cho mày. Thằng Tim chơi cũng tàm tạm thôi nhưng hắn luôn luôn cố gắng.
Trọng tài thổi còi cho giao đấu lại. Tôi đưa banh xuống chuyền cho Larry Ryan, nó chuyển tiếp cho thằng Tim, Tim tung banh cho Ðoàn Hưng, nó lại liệng ra ngoài nhưng may mắn banh lại tung ra đến tay tôi. Tôi liệng trái banh vào rổ. Ồ chỉ còn thua có 12 điểm thôi. Tôi ra lệnh: "Ép tụi nó chúng mầy ơi." Tôi cướp được banh từ thằng hậu vệ bên Sư Tử. Tôi giao banh cho thằng Ðoàn Hưng. Ðáng lẽ nó chuyền lại cho tôi nhưng hắn lại thẩy banh vào rổ, đụng riềm tung lên bảng rồi chui vào rổ một cách bất ngờ. Chúng tôi chỉ còn thua có 10 điểm thôi. Từ lúc trái banh bất ngờ may rủi đó mà Ðoàn Hưng tự nhiên chơi hay hơn hắn thẩy 7 quả liền vào rổ. Bên kia cũng không kém, bên chúng tôi thắng 2 điểm thì bên kia cũng không chịu kém nhưng chúng tôi đã gần bắt kịp. Còn một phút nữa mà chúng đang thua 4 điểm. Tôi bị bên kia chơi xấu khi tôi liệng banh vào rổ đáng nhẽ bên kia bị phạt 2 trái liền nhưng trọng tài chỉ cho từng trái một thôi. Tôi cự nự thì trọng tài chỉ cười trừ. Khán giả bên kia la ó, Tôi liệng 2 quả banh phạt đền vào rổ.
Bên Sư Tử ngưng lại không làm bàn được. Tim Curran quá mệt nhưng cũng cố gắng nhào ra chặn được một trái banh, đến tay tôi. Tôi chạy đem banh xuống định tìm Ðoàn Hưng nhưng không thấy nó đâu cả. Tôi chuyền banh cho Tim và nó liệng ngon lành một cái vô rổ. Thằng Tim chỉ được có 5 điểm thôi, nhưng hai điểm của nó làm chúng tôi chỉ cần có 2 điểm nữa là thắng trận vô địch. Bên đội Sư Tử xin ngưng đấu để bàn bạc. Chúng định câu giờ cho hết 25 giây. Ông bầu của chúng tôi ngồi yên tại chỗ. Tôi hỏi thằng Ðoàn Hưng:
- Mầy ở đâu vậy?
- Tao mệt quá rồi, chạy không được nữa
- Không mệt gì cả. Tụi mình sẽ lấy lại banh và mày phải chạy xuống phía bên kia càng nhanh càng tốt, chết đến nơi cũng phải chạy nghe chưa mày
Bên kia giao banh chuyền qua chuyền lại, tôi thấy chỉ còn có 10 giây đồng hồ tôi phải tìm bất cứ cách gì để ngưng thời gian lại, lấy lại banh bị phạt cũng được. Tôi chồm lên đụng phải trái banh tôi tưởng bị phạt nhưng không nghe thấy tiếng còi chắc không sao. Tôi chuyền banh cho thằng Ðoàn Hưng, nó lại liệng hụt. Bên kia thằng Willewski nhẩy lên lấy banh ai ngờ lúc đó tôi cũng phóng tới trái banh văng từ tay tôi đến tay thằng Ðoàn Hưng và nó nhẩy lên cao ấn banh vào rổ. Trọng tài thổi còi hết trận đấu. Chúng tôi thắng giải vô địch bóng rổ toàn thành phố.
Khi mọi người đã ra về chỉ còn tôi với ông Martin, một học giả của dòng Jesuit, ông hỏi:
- Ðoàn Hưng nó làm sao thế, đang nhẽ nó phải khá hơn nhiều?
- Tôi cũng không hiểu nữa
- Tại sao nó chơi bết bát lúc đầu thế?
- Nó thì lúc lạnh lúc nóng. Tôi cũng chẳng hiểu nó gì cả?
- Và Anh cũng đã đưa banh tận vào tay cho nó
- Vì vậy mà tôi sẽ đi tu để có lẽ không phải cái gì cũng lo cho nó như thế.
Chân Ái Loan dẵm nhẹ trên cát mềm và lành lạnh. Nước của bờ hồ thỉnh thoảng đánh vào liếm lên ngón chân của nàng. Má của Mỹ Liên gọi để xin phép cho Ái Loan đến chơi cuối tuần dù rằng chính má của Ái Loan không đồng ý vì ở nhà còn nhiều phải làm. Bà nói là hai đứa bé bị đau và bà Cuningham má của Mỹ Liên có vẻ trịch thượng. Và còn nói là nếu gia đình Cunningham là người công giáo tốt lành đàng hoàng thì tại sao chỉ có mỗi một đứa con thôi. Ba của Ái Loan thỉnh thoảng cũng bênh vực nàng và cho phép nàng đi chơi. Thế là Ái Loan nhẩy lên xe buýt đi chơi. Nàng quay sang Ðoàn Hưng hỏi:
- Thế Anh không nghĩ là Jeanne Crain là một tài tử giỏi hay sao? - Ðoàn Hưng bóp vai nàng nhè nhẹ trả lời:
- Không cần phải là tài tử hay, nàng chỉ cần đẹp thôi là đủ rồi.
- Jeanne đâu chỉ có đẹp không thôi trong phim Pinky. Nàng diễn xuất hay đấy chứ? - Ðoàn Hưng cười. Nó ráng nghe lời bình luận phim ảnh của Ái Loan. Hai người đâu có thể bàn về sách vở được vì Ðoàn Hưng chẳng bao giờ đọc sách cả. Nó trả lời:
- Ðúng rồi phim Pinky hay hơn phim Letter to Three Wives, nhưng Jeanne đâu có giống là dân Da đen đâu? - Ái Loan đổi đề tài:
- Tôi chc là Anh sẽ thích trường Notre Dam lắm phải không?
- "Anh chưa biết nữa" - Húp thêm ngụm bia, nó tiếp:
- Nghe người ta nói nơi đó cũng giống như nhà tù vậy chả khá gì chỗ mà Khánh Biên sẽ đến năm tới đâu. Thế em định đi đâu?
- Chắc em vào vào trường Y tá
- Hay đi tu làm bà sơ đi. Ồ chờ anh chút xíu nhé Anh sang bên đường mua thêm 2 chai bia nữa.
Ái Loan nghĩ đến những ngày êm đềm trong dòng nữ tu chắc đỡ nhức đầu hơn ở nhà ồn ào quá. Nàng còn hai năm nữa để quyết định. Cha mẹ nàng bắt nàng phải học làm y tá để về sau làm tiền trả lại cho cha mẹ nàng. Ðoàn Hưng trở lại mỗi tay cầm một chai bia, trầm ngâm. Nàng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ðâu có sao?
- Này đừng có nói sạo qua mắt em nhé. Anh sang đó gặp phải cái gì làm anh không vui phải không?
- Em quả là một người đàn bà thông minh. Ðúng rồi, anh sang đó gặp một thằng nó nói là trường Notra Dame sẽ đi xuống dốc nếu cứ nhận dân hốt rác.
- Ồ Ðoàn Hưng ơi! Kệ cha tụi nó. Tụi nó say mà, Anh còn tài giỏi hơn tụi nó nhiều.
- Chưa chắc à. À mà này thử uống ngụm bia này xem sao không chết đâu. - Nàng chưa bao giờ thử uống bia cả. Thế mà lần nay nàng thấy ngon và giữ luôn chai bia.
- Ái Loan ơi! Hình như em cái gì cũng hiểu rõ cả. Tại sao có nhiều người ác cảm với mình như vậy.
- Ồ chả có gì lạ cả. Vì họ chỉ ghen tức mà thôi. Họ ghen tức Anh là vì anh vừa đoạt giải bóng rổ của thành phố. Nếu như em đây thì chả có gì mà ghen tức cả.
Ðoàn Hưng uống hết chai bia và thong thả nói:
- Thế nào Anh cũng cho tụi nó biết tay. Chúng ta sẽ cười vào mặt tụi nó. Chắc chắn sẽ có một ngày nào đó.
Ðoàn Hưng và Ái Loan từ từ đứng dậy đi ra khỏi khu làng. Ðàng xa những ngôi nhà ẩn hiện trong ánh đèn mờ dần. Ðàng sau ngôi làng là dẫy nhà của khu nhà giầu như nhà của Mỹ Liên và Khánh Biên. Hai đứa đi từ từ đến ven rừng. Ban ngày thì đầy người bây giờ thì vắng hoe vì đóng cửa. Ðoàn Hưng và Ái Loan im lặng trèo qua hàng rào. Ðoàn Hưng nói nhỏ:
- Ái Loan ơi! em là một người đàn bà đặc biệt.
- Cám ơn Anh
Ðoàn Hưng ôm ngay Ái Loan vào lòng và hôn lấy hôn để. Hắn giựt chai bia trên tay của Ái Loan và liệng xuống ven hồ và kéo nàng năm xuống bãi cát. Nàng ngạc nhiên quá không biết cư xử ra sao, chống đối hay chiều lòng. Hắn vén váy nàng lên cao đưa tay vào sục sạo. Nàng cố vùng ra kêu lớn như cầu cứu. Hắn gằn giọng:
- Chả ai nghe tiếng em đâu mà la!
Hắn dùng đôi bàn ta hộ pháp ghì nàng xuống và bắt đầu mơn trớn sờ mó. Nàng chịu trận. Nàng bỗng dưng khóc thật lớn. Hắn ngừng lại, và lui dần về phía bờ hồ. Nàng giựt lấy cái ví và nhắm mắt cắm đầu chạy về phía rừng. Cành cây, gai nhọn chĩa ra đụng vào nàng cũng mặc kệ. Nàng thở mạnh vì sợ hãi, đàng sau nàng như nghe thấy tiếng chân hắn đến gần. Thân hình nàng đã toát mồ hôi đầm đìa vì quá mệt. Nàng đã gần như hết hơi và nằm lả bên cạnh xa lộ. Tay nắm bám víu vào đống cát. Nàng ngẩng mặt lên cầu xin:
- Chúa ơi! Giúp con với.
Trên trời xanh đầy sao vẫn không có tiếng trả lời. Khu rừng phía sau nàng trở nên tịch mịch. Bất chợt một ánh đèn chiếu vào thân thể nàng. Nàng quá sợ lăn một vòng xuống khe rãnh gần đó. Một vài cái xe qua lại ánh đèn pha quét qua quét lại một cách vô tình. Nàng nằm dưới hố khóc lóc rên rỉ, hàm răng đánh vào nhau, chân tay run lẩy bẩy. Nàng cố lấy lại ý chí bình tĩnh. Nàng phải đi bộ khoảng hơn 1 mile nữa mới đến nhà Ái Loan. Nàng lấy đôi săng đan sỏ với chân và thất thểu bước đi. Nàng phải nghĩ đến cách nói dối không cho mẹ Mỹ Liên biết là nàng bị thương và tại sao quần áo xốc xếch nhầu nát như vậy.
Ðoàn Hưng nhẩy ùm xuống nước, than thở với Chúa:
- Xin tha tội cho con Chúa ơi!
Hắn muốn trở lại công viên để tìm Ái Loan và xin lỗi nàng. Nhưng sau, hắn vất hết quần áo, nhẩy xuống hồ như muốn tẩy rửa tội lỗi bẩn thỉu của hắn. Hắn đã bơi ra giữa hồ, bắt đầu thấy mệt vì uống quá nhiều bia. Thôi mặc kệ. Hắn chả cần gì nữa, chết đuối cũng được chả một ai nhắc nhở và nhớ đến hắn đâu. Hắn chìm dần xuống nước. Tự nhiên hắn thấy nước vào phổi vàø hắn ngộp thở, hắn cố ngoi đầu lên, may mắn vớ được sợi dây thừng. Hắn không muốn chết nữa. Hắn lần theo sợi giây thừng thì thấy đến gần cái thuyền. Trên đó có 1 cặp trai gái không già không trẻ ăn mặc hở hang rất thoải mái ôm nhau. Người đàn bà cười nhẹ nhàng thoải mái ra vẻ thích thú lắm. Lại một sự cám dỗ nữa. Chắc hắn phải bơi đi chỗ khác nếu không thì đầu óc hắn lại nghĩ về chuyện bẩn thỉu hơn nữa. Hắn quyết định rời cái thuyền bơi vào bờ một cách im lặng không gây tiếng động.
Sau đó hắn nằm trên bãi cát, trần truồng mệt mỏi và thở hổn hển. Hắn nghĩ đến tiếng khóc của Ái Loan và tiếng cười của người đàn bà trên thuyền. Hắn lật người lại nằm ngửa ngó nhìn sao. Mấy giờ rồi nhỉ? Ánh đèn đã tắt ngấm trong làng. Chắc là 2 hay 3 giờ sáng rồi còn gì. Hắn thốt tiếng than thầm thất vọng. Nếu Chúa bắt hắn chết ngay bĊy giờ chắc là tốt hơn.
Và tự nhiên từ dưới nước bên bờ hồ hiện lên một vùng ánh sáng, bao tròn chiếu vào người hắn. Hắn thấy thời gian như ngừng lại. Sự bình an, vui vẻ, tha thứ và tình yêu bao vây hắn. Chùm ánh sáng làm ấm thân hình hắn, làm sạch sẽ thân xác hắn. Hắn thấy Ái Loan trong làn ánh sáng đó, cả người đàn bà trên chiếc thuyền và có cả Mỹ Liên nữa. Tất cả các đàn bà trên thế gian đến an ủi hắn, yêu thương hắn. Và tất cả những người đàn bà ấy biến thành một người đàn bà mặc áo trắng viền vàng. Người đàn bà đó nói cho hắn biết việc gì phải làm để cứu thoát linh hồn hắn.
Vị giám đốc chủng viện Quigley, tóc đã muối tiêu cảnh cáo tôi là phải bỏ hết những người bạn của tôi, cả trai lẫn gái. Bây giờ tôi phải chuẩn bị đi một con đường khác. Tôi phải loại bỏ họ ra khỏi đời tôi. Tôi phải cắt bỏ những liên hệ tình cảm đó càng sớm càng tốt. Chủng viện Quigley nhận tôi vào năm thứ 5 của chương trình vì ba tôi gọi xin xỏ với linh mục chưởng ấn của địa phận. Họ quen nhau từ hồi đi lính. Sau một năm thì tôi phải tiếp tục 7 năm nữa tại đại chủng viện ở Mundelein, ở phía Bắc thành phố Chicago và sẽ được truyền chức linh mục, nếu "Chúa muốn". Bề trên tập viện muốn đỡ mất mặt nên đòi hỏi tôi phải học thêm một lớp mùa hè về Tân ước Hy Lạp. Nếu như những chủng sinh tầm thường khác thì họ phải học lại năm thứ hai.
Vì vậy mùa hè năm đó ngày nào tôi cũng phải đi xe buýt đến học lớp đặc biệt đó để tập lối sống các chủng sinh. Tôi nhớ cảnh bờ hồ và bạn bè của tôi. Mỹ Liên gọi tôi tuần trước lễ Lao Ðộng:
- Ề người lạ! Làm ơn cho người em nhỏ này một việc được không?
- Này còn tùy người em ra sao đã.
- Này anh có về thành phố cuối tuần này không? Không ai làm Anh mất ơn kêu gọi đâu mà sợ.
- Ðộ nửa giờ nữa Anh sẽ về đo.ù
- Nếu thế thì nhờ Anh đưa nhỏ Ái Loan đi coi xinêma tồi thứ năm và đưa đi nhẩy đầm tối thứ sáu nhé.
- Thế thằng Ðoàn Hưng đâu?
- Ồ! Nó đi đến Mayslake để cầu nguyện gì đó về việc thần thánh hiện ra gì đó. Ngoài ra Ðoàn Hưng với Ái Loan có chuyện không vui. Ðoàn Hưng mạnh tay quá ấy mà.
Tôi nắm tay lại hỏi ngay:
- Thần thánh nào hiện ra cái gì?
- Ồ khổ cho thắng Ðoàn Hưng. Nó tưởng là nó đã trông thấy Ðức Mẹ hiện ra và nói với nó phải làm gì cho đời sống của nó. À mà thôi Anh giúp giùm đưa nhỏ Ái Loan đi chơi giùm em. Nó không có khả năng quyến rũ Anh ra khỏi nhà tu đâu.
- Thế Mỹ Liên muốn Anh lái xe đến đón Ái Loan hả?
- Không! Ðừng đến thẳng nhà. Bà má nhỏ Ái Loan ác ôn lắm, chỉ cho Ái Loan đến từ tối thứ tư thôi.
Và tối thứ năm tôi và Ái Loan đến quán cà rem Sugar Bowl. Ái Loan trông đẹp hẳn ra. Nàng hỏi tôi:
- Này ông Anh! Tôi nhờ ông Anh một việc được không?
- Nhờ một trăm việc cũng được. Nói đi.
- Em nhờ Anh dạy em trượt nước được không?
- Ố cái gì chứ cái đó thì Ok ngay. Anh chờ em đúng 9 giờ 30 ngày mai.
Sáng ngày mai cho đến 10 giờ 30 mà vẫn chưa thấy có phép lạ gì cả. Tôi nổi giận với Ái Loan và tôi biết nàng cũng đang ghét tôi. Nàng hổn hển nói:
- Thôi cho em lên thuyền, em mệt quá rồi.
Ái Loan như một con chuột lột, bướng bỉnh và không chịu nghe lời chỉ dẫn của tôi. Tôi trả lời:
- Nếu em cà chớn bỏ cuộc chịu thua thì cứ nói đi, Anh cho lên bờ. Nếu không thì chịu khó tập nữa đi. - Nàng lấy tay tát nước vào người tôi:
- Anh là một tên đàn ông làm tàng, không coi người ta ra cái gì cả. Thôi bỏ thang xuống để tôi lên thuyền. - Tôi không thèm nghe gì nữa, bèn ra lệnh cho nàng:
- Cầm lấy sợi giây cho vững giữa 2 cái ski nâng đầu cái ski lên khỏi mặt nước, hai đầu gối chụm lại, đứng sợ hãi gì cả. - Bên cạnh tôi Nick McAuliff, một chủng sinh khác càng cười to khi nghe hai đứa chúng tôi đấu khẩu. Tôi nói "Bỏ cái bàn tọa xuống cái ski". Nàng tức giận quát: "Nói thẳng ra là cái ..đít.. đi không có tội đâu mà sợ, đồ khùng điên." Tôi vặn lớn tay ga vì đang tức giận. Thằng Nick reo lên:
- Nó bay lên rồi.
Tôi nhìn lại Ái Loan như đang bay trên mặt nước thật là ngoạn mục. Nàng khoái chí hét to sung sướng. Chúng tôi đi một vòng hồ. Mất 3 lần Ái Loan mới leo lên canô được. Tôi dơ tay kéo nàng lên. Da thịt chúng tôi đụng vào nhau, tôi cảm thấy như nhoáng lửa vì sự đụng chạm xác thịt ấy. Tôi lấy chiếc khăn tắm lớn khoác lên người nàng. Nàng nói lớn cho Nick nghe:
- Từ ngày anh ta đi tu, anh ta đối xử với con gái như vậy đó. Buổi sáng thì anh ta hành hạ con gái như cái mền vậy đó, để đến tối khỏi phải nhẩy đầm nữa.
Nhưng Ái Loan lại trông mỹ miều hơn ai hết vào buổi tối, Tóc quấn đều xinh đẹp, đi giầy cao gót, áo đầm xanh mầu lá mạ. Trông nàng lớn hẳn lên, Tôi như là đứa bé con đi bên cạnh người đàn bà xinh đẹp. Ba má tôi cũng đi nhẩy đầm. Ba tôi nói nhẹ với tôi:
- Con có khiếu kén chọn đàn bà rồi đó. - Mẹ tôi khen Ái Loan:
- Ái Loan ơi! cô xinh đẹp tuyệt vời.
Ái Loan nói với tôi:
- Em muốn nói hai điều với Anh. Anh Khánh Biên ơi! Một là chúc anh trở thành một linh mục thật tốt lành,sẽ tránh khỏi kọi sự cám dỗ. Hai là cám ơn Anh đã tỏ ra tử tế thực tình với em không phải vì thương hại em mà vì Anh thích em. Em cám ơn Anh vì cái đó.
- Em chỉ đúng một phần. Anh thích em thật nhưng vì em cũng tốt với anh luôn.
Tối hôm đó tôi hôn nàng trước khi đi ngủ. Nàng giật mình:
- Chủng sinh mà cũng biết hôn mùi mẫn như thế à!
- Chứ sao nữa, không hôn thế là phạm tội đó. Nói xong tôi hôn nàng một cú nữa.
Tôi ráng kiểm soát cơn giận của tôi với thằng Ðoàn Hưng.
- Ðoàn Hưng mày làm cái gì kỳ vậy. Mầy không có ơn kêu gọi làm linh mục đâu. - Ðoàn Hưng quay ra tức giận nói với tôi:
- Sao mầy biết tao có hay tao không có. Mầy tưởng chỉ có một mình mầy có thể làm linh mục ở cả cái giáo xứ này hả.
Ðó là đêm thứ tư sau ngày lễ Lao Ðộng. Tôi với thằng Ðoàn Hưng nói chuyện với nhau trong nhà của tôi. Cảnh hồ đã trở nên vắng vẻ, người ta chuẩn bị vào trường. Sáng mai là tôi phải vào lại chủng viện rồi. Thằng Ðoàn Hưng cũng cầm trên tay lá thư giới thiệu của ông cha xứ của nó, để vào chủng viện chung với tôi. Nó cũng đã học xong lớp đặc biệt về tân ước Hy lạp y như tôi. Ðiểm của nó cũng ngang ngửa với tôi. Nó nhờ ba tôi gọi cho cha chưởng ấn. Ba tôi hỏi nó:
- Ðoàn Hưng thế mày không muốn vào trường Notre Dame nữa à!
- Không tôi chán lắm rồi. Tôi cũng muốn đi tôi làm linh mục vì Ðức Mẹ hiện ra nói với tôi như vậy. Và cha Placid nói với tôi là chắc chắn tôi có ơn kêu gọi làm linh mục được. Nếu không đi tu là phạm tội mất linh hồn đó. Tôi hỉi thêm:
- Thế gia đình mầy nghĩ sao?
- Ba má tao đang giận. Nhưng tao không cần. Tao phải làm những gì Chúa muốn tao phải làm. Khánh Biên! Tao muốn mầy giúp tao.
- Ừ thì tao giúp mầy. Có mầy trong chủng viện chung với tao cũng vui.
Sau khi nó về. Tôi ngồi một mình nhìn ngắm mấy chậu cúc đang nở bông. Tôi tự hỏi có nên nói cho cha giám đốc chủng viện biết về tính tình điên khùng và trăng hoa của thằng Ðoàn Hưng không. Ở chủng viện Quigley người ta không thích ai coi lời nói của cha Placid quá quan trọng như vậy. Sau cùng tôi mặc kệ. Tôi không có nhiệm vụ phải cho họ biết như vậy. Trách nhiệm là của họ phải tìm hiểu.
Mùa hè 1949 chấm dứt bằng sự tình cờ tôi gặp Mỹ Liên trong thánh lễ 11 giờ tại nhà xứ. Nàng nheo mắt ghẹo tôi:
- Anh lại phải gi&ucate;p đ7905; đưa banh sẵn cho Ðoàn Hưng nữa phải không?
Mỹ Liên ơi! Có lẽ nàng đã phải trả một giá khá cao cho ơn kêu gọi của Ðoàn Hưng hơn tôi nhiều.
|